So Sánh MMA Việt Nam Với Thái Lan, Nhật Bản Và Hàn Quốc: Khi Chúng Ta Bắt Đầu, Họ Đã Đi Xa


“Buổi đầu tiên tôi lên sàn sparring ở một phòng MMA nhỏ tại Sài Gòn, tôi tự tin vì từng tập Muay Thai 2 năm. Nhưng khi đối thủ người Hàn Quốc đưa tôi xuống sàn bằng một cú double leg, tôi mới hiểu: MMA không phải chỉ mạnh là đủ – mà cần một nền tảng tổng hợp, thứ mà Việt Nam vẫn đang xây từ đầu.”

Tôi chưa từng nghĩ sẽ viết bài này cho đến khi có dịp đi sang Thái Lan tập một khóa MMA ngắn ngày hồi cuối năm 2023. Từ đó, tôi có cơ hội nhìn lại MMA Việt Nam – nơi mình bắt đầu – và so sánh với Thái Lan, Nhật Bản và Hàn Quốc – những nơi đã đưa võ sĩ ra đấu trường thế giới.


🇻🇳 Việt Nam: Bắt đầu với đam mê và lòng gan lì

Ở Việt Nam, MMA mới chỉ thực sự được chấp nhận và phát triển khoảng từ năm 2022, với sự ra đời của giải LION Championship. Trước đó, hầu hết võ sĩ đều là dân Muay, Boxing, Judo hoặc BJJ chuyển hướng sang tập tổng hợp.

Tôi bắt đầu tập tại một phòng nhỏ ở TP.HCM. Thầy là người từng học BJJ ở Thái, vừa dạy MMA vừa làm PT. Dụng cụ thì thiếu, không có sàn cage thật, lớp học thì ghép chung người mới và người đã đánh giải. Nhưng ở đó có cái chất của người mới – gan lì, máu lửa và sẵn sàng học từng chút.

Nhưng phải thừa nhận: chúng ta còn thiếu nền tảng dài hạn, thiếu hệ thống đào tạo chính quy, thiếu cả định hướng “từ nghiệp dư đến chuyên nghiệp” như các nước bạn.


🇹🇭 Thái Lan: MMA đi lên từ cái nôi Muay Thai

Thái Lan có lợi thế đặc biệt: có một nền võ thuật truyền thống mạnh là Muay Thai, và họ biết cách chuyển hóa nó thành một phần của MMA. Rất nhiều võ sĩ Thái ở ONE Championship bắt đầu bằng Muay từ năm 7–8 tuổi, sau đó học thêm BJJ, wrestling rồi bước vào MMA chuyên nghiệp.

Tôi tập ở một lò tại Bangkok trong 2 tuần. Lớp MMA buổi sáng chỉ có 10 người, nhưng 4 người trong số đó đã từng đấu chuyên nghiệp. Họ tập rất bài bản: warm-up 30 phút, drill kỹ thuật 30 phút, sparring 3 hiệp và kết thúc bằng tập thể lực.

Họ không chỉ giỏi, mà còn rất kỷ luật – điều tôi nghĩ là bài học lớn cho Võ sĩ MMA nổi tiếng Việt Nam.

Khác biệt lớn nhất tôi thấy:

  • Võ sĩ Thái đã coi MMA là nghề nghiêm túc, có thể sống được.
  • Các phòng tập đều có lịch trình cố định, HLV chuyên từng bộ môn (đánh đứng, vật, khóa sàn).
  • Chính phủ Thái cũng ủng hộ MMA như một phần phát triển thể thao – điều mà Việt Nam đang trong giai đoạn “xin phép, chờ cấp phép”.

🇯🇵 Nhật Bản: MMA là văn hóa, không chỉ là thể thao

Khi nhắc đến MMA ở châu Á, PRIDE FC (tiền thân của nhiều giải MMA lớn tại Nhật) là cái tên không thể thiếu. Ngày xưa, khi tôi còn chưa biết MMA là gì, Nhật đã có hàng chục võ sĩ thi đấu trước hàng ngàn khán giả và được truyền hình trực tiếp trên TV quốc gia.

Điểm đặc biệt ở Nhật là họ coi MMA như một phần văn hóa đại chúng, giống như sumo hay võ truyền thống. Võ sĩ không chỉ là người giỏi võ – họ còn là người truyền cảm hứng, có hình ảnh rõ ràng, được đào tạo từ nhỏ và rất chuyên nghiệp trong cách thi đấu.

Một người bạn tôi – người Việt nhưng sang Nhật học từ nhỏ – kể rằng phòng tập MMA bên đó hoạt động như học viện, có cả lớp trẻ em, lớp người lớn, phân cấp đai rõ ràng và tổ chức thi đấu thường xuyên.


🇰🇷 Hàn Quốc: Võ sĩ bước ra từ hệ thống thể thao chuẩn Olympic

Ở Hàn Quốc, MMA phát triển trên nền tảng cực kỳ vững: Taekwondo, Wrestling, Judo và Sambo. Tôi từng gặp một võ sĩ Hàn tại buổi tập BJJ ở Sài Gòn – anh ấy từng học thể thao chuyên nghiệp từ cấp 2, và chuyển sang MMA ở tuổi 22 với nền tảng cực tốt.

Khác với Việt Nam – nơi võ sĩ vừa tập vừa đi làm thêm – thì Hàn có cả chương trình đào tạo thể thao cấp quốc gia, hỗ trợ học phí, ăn ở và định hướng thi đấu quốc tế.

Điểm đáng học nhất từ Hàn Quốc:

  • Tư duy nghiêm túc và tính hệ thống.
  • Võ sĩ không “solo”, mà đi theo team, có HLV quản lý, bác sĩ thể thao, nhà tâm lý học.
  • Có sự hậu thuẫn về y tế, truyền thông, tài chính – giúp võ sĩ phát triển lâu dài.

📚 Đọc thêm tại đây nếu bạn muốn hiểu tổng thể:

👉 So Sánh MMA Việt Nam Với Thái Lan, Nhật Bản Và Hàn Quốc – Wikipedia


📌 Việt Nam đang ở đâu – và có thể đi tới đâu?

Tôi nghĩ: chúng ta không nên so sánh để buồn, mà để học.

Việt Nam đang thiếu nhiều thứ: từ cơ sở vật chất, hệ thống huấn luyện, cho tới chính sách. Nhưng thứ chúng ta có – là tinh thần sẵn sàng thử thách, là nhiệt huyết tuổi trẻ, và là thế hệ đầu tiên thật sự dấn thân vào MMA.

Càng tập, càng đấu, tôi càng tin: MMA ở Việt Nam có tiềm năng phát triển cực mạnh – nếu được định hướng đúng, đầu tư đủ và kết nối tốt với hệ thống quốc tế.


✅ Kết: So sánh để học, để tiến – không phải để tự ti

Nếu bạn là người tập MMA, đừng ngại nhìn sang Thái, Nhật, Hàn. Họ đi trước, nhưng không có nghĩa bạn không thể theo kịp. Điều quan trọng là bạn có chịu học, chịu lăn xả, và chịu chấp nhận khó khăn ban đầu hay không.

Tôi từng là người không biết gì, từng bị quật ngã sau 30 giây đầu sparring. Nhưng hôm nay, tôi vẫn ở đây – đang viết bài này, vẫn tập luyện mỗi tuần, và tin rằng một ngày nào đó, võ sĩ Việt Nam sẽ không chỉ “tham gia” – mà còn “chiến thắng” trên sàn đấu châu Á.